1. Trong nhóm thợ xây đang làm việc cạnh nhà tôi, có một cậu phụ hồ dáng ốm yếu thư sinh, nhưng luôn miệng ca hát.

Cậu vừa tốt nghiệp phổ thông, làm những
việc vặt như khiêng vác, sắp xếp đồ đạc, và ở lại công trường vào ban
đêm để trông coi vật liệu. Đêm, nằm dài trên chiếu, dưới ánh đèn tờ mờ,
xung quanh ngổn ngang gạch cát, cậu vừa đọc ngấu nghiến những tờ báo tôi
cho mượn vừa hát vang hết bài này đến bài khác.
Hỏi chuyện mới biết, ba mẹ cậu đều đi
làm mướn, cố cho con học hết phổ thông, giờ thì ngặt lắm nên cậu phải
lên Sài Gòn làm phụ hồ để kiếm sống và phụ giúp ba mẹ. Rồi cậu nói chắc
nịch là sẽ kiếm đủ tiền để mai mốt đi học tiếp. Tôi hỏi cậu thích học
ngành học gì. Cậu nói ngay rằng mình sẽ thi vào Nhạc viện.
Một cậu phụ hồ nhà nghèo rớt đang nuôi
giấc mơ vào Nhạc viện. Một hình ảnh dường như không thật khớp. Như hiểu
ánh mắt ngại ngần của tôi, cậu nói thêm rằng nhiều người đã khuyên cậu
nên theo một ước mơ khác, thực tế hơn. Nhưng cậu tin vào bản thân, và
không có một con đường nào khác có thể làm cậu xao lãng.
Tôi nghe tim mình nhói lên, vì một điều
đã cũ, người nghèo nhất không phải là người không có một xu dính túi, mà
là người không có lấy một ước mơ.
Nói cho tôi nghe đi, ước mơ của em là gì vậy?
2.
Cách đây lâu rồi, tôi đọc được một cuốn sách của Vũ Hoàng Chương. Cái
đầu đề của nó làm tôi mất ngủ nhiều đêm: “Ta đã làm chi đời ta?”.
- Có nhiều người tôi gặp đã từng day dứt bởi những điều giống nhau:
- Có phải chính mình đã chọn nghề này không?
- Có phải chính mình đã chọn cách sống này?
- Sao nó khác những ước mơ thời hoa niên của mình đến vậy?
- Hay là mình theo dòng đời đưa đẩy, mình chọn ngả dễ đi, đường êm ái chứ không phải chọn đường mình muốn được đi?
- Ước mơ tuổi mười lăm sao không biến mất, mà vẫn đeo bám mình cho đến tận bây giờ?
Năm tháng qua đi, em sẽ nhận ra rằng những ước mơ không bao giờ biến mất. Kể cả những ước mơ rồ dại nhất trong lứa tuổi bất ổn định nhất là tuổi học trò.
Nếu em không theo đuổi nó, chắc chắn nó
sẽ trở lại một lúc nào đó, day dứt trong em, thậm chí dằn vặt em mỗi
ngày. Lúc ấy, có thể em sẽ phải ngậm ngùi mà thốt lên: “Chao ôi, ta đã làm chi đời ta vậy?”

Nếu vậy, sao chúng ta không nghĩ đến điều này ngay từ bây giờ?
Sao ta không ngồi xuống đây trong một
ngày cuối năm và tìm kiếm câu trả lời từ đáy tim mình: Ta muốn làm gì?
Ta muốn sống ra sao? Ta muốn trở thành ai trong cuộc đời này?
Ta muốn làm chi đời ta?
Sống một cuộc đời cũng giống như vẽ một
bức tranh vậy. Nếu em nghĩ thật kỹ về điều em muốn vẽ, nếu em dự tính
được càng nhiều những màu sắc mà em muốn thể hiện, nếu em càng chắc chắn
về chất liệu mà em đã sử dụng, thì bức tranh trong thực tế càng giống
với bức tranh mà em hình dung trong tâm trí. Bằng không, có thể nó sẽ là
những màu mà người khác thích, là bức tranh mà người khác ưng ý, chứ
không phải là em.
Đừng để ai đánh cắp giấc mơ của bạn
Dan Zadra
Phạm Lữ Ân
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét