Tôi không biết làm thế nào họ tìm được nhau, và chọn nhau.
Thực lòng, ai cũng bị rung động không chỉ bởi một người
ngang qua đời họ, có khi lại rất nhiều.
Ngày trước, tôi thường hỏi tại sao chị xinh gái thế này lại lấy anh chồng thế kia, hay ngược lại, anh đẹp trai, tài giỏi vậy mà lại cưới một người không quá xinh đẹp, cũng chưa chắc là dịu dàng?
Ngày trước, tôi thường hỏi tại sao chị xinh gái thế này lại lấy anh chồng thế kia, hay ngược lại, anh đẹp trai, tài giỏi vậy mà lại cưới một người không quá xinh đẹp, cũng chưa chắc là dịu dàng?
Và khi tôi được một (vài) anh bạn tỏ tình vào tuổi 17,
nghiêm túc đấy, nhưng tôi lại muốn từ chối hơn là chấp nhận, mặc dù tôi cũng có
tình cảm với người ta đấy. Có phải vì sợ hãi không?
Người ta hay nói không yêu vì còn nhiều chuyện nữa phải làm:
học hành, sự nghiệp, ước mơ … nhưng có lẽ đấy chỉ là những lý do bên ngoài
thôi. Còn sâu trong chúng ta, đó là vì ta chưa đủ tự tin và chưa đủ tin tưởng.
Tự tin để khẳng định rằng bản thân có thể hài hòa mọi thứ, tự tin để không bị
những điều từ bên ngoài làm lung lay… Còn tin tưởng? Tôi từ chối vì tôi không tin vào lời
hứa hẹn của mình khi bản thân còn ngây dại, khi chưa tin vào những điều mình
nghĩ về đối phương, khi chưa tin rằng người ta có thể che chở cho mình, khi
chưa tin vào bất kì thứ gì.
Đó có lẽ cũng là một phần nguyên nhân người ta có thể thích nhưng không dám khẳng định là yêu, hay có thể yêu nhưng không muốn làm đám cưới. ^^
Đó có lẽ cũng là một phần nguyên nhân người ta có thể thích nhưng không dám khẳng định là yêu, hay có thể yêu nhưng không muốn làm đám cưới. ^^
Luôn giữ trong lòng những cảm xúc bé nhỏ, nhưng không muốn
nó lại trở thành sợi dây ràng buộc bản thân với những thứ mà một ngày ta nhận
ra rằng mình không hợp với nó. Đôi khi tôi thích sự lặng thầm như thế này hơn …
Mới 17 tuổi, và tôi thích quyết định cái việc đấy của cuộc
đời mình vào tuổi 27 hơn. 10 năm, vừa dài vừa ngắn, nhưng có lẽ cũng đủ để ta
tìm gặp một người, đủ thấu hiểu những phần bên trong ta, đủ để ta tin tưởng, đủ
để ta dành trọn những tình cảm yêu thương, đủ để ta trao cuộc đời mình nơi ấy.
Ấy là khi ta đã trưởng thành thực sự.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét