Tìm kiếm

20 thg 10, 2015

Out of sight, out of mind

Phải chăng khoảng cách khiến ta xa cách?


Đặt tay lên trái tim, vẫn cảm nhận được từng nhịp đập, nhưng sao trái tim ấy giờ nguội lạnh quá.
Những suy nghĩ cũng đã thay đổi, những dự định và hiện thực cuộc sống đã choán đầy tâm trí. Dường như tất cả đọng lại chỉ còn là những kỉ niệm quá khứ...

Một người bước đi, một người ở lại. Vậy thôi đã tạo ra một khoảng cách rồi...

Mấy tháng trước thôi, ta vẫn đủ tin tưởng vào một tương lai hạnh phúc do mình định ra
Chúng ta sẽ mãi yêu thương nhau, rung rinh vì đối phương như thế. Rồi chúng ta sẽ cùng nhau đi học, cùng nhau gây dựng ước mơ của cả 2, rồi chúng ta sẽ có một mái nhà, ấm áp, ngập tràn yêu thương, rồi cả tiếng đứa trẻ tíu tít mỗi ngày...
Một ngày bắt đầu, khi ta được ở bên nhau, cùng cười, cùng hít thở. Em sẽ nấu những bữa cơm ngon chờ ai đó về, sẽ càu nhàu nếu ai đó hút thuốc hoặc ở dơ, sẽ tủi thân nếu ai đó to tiếng với em, sẽ tâm sự với ai đó để người đấy quên nhọc nhằn, sẽ cùng nhau chia sẻ việc nhà... Rồi ta sẽ cùng chăm sóc bố mẹ thật tốt, cùng nuôi con thật hạnh phúc...
Rồi có những ngày chỉ có đôi ta mà thôi. Chúng ta sẽ vi vu từ nơi này đến nơi khác. Em muốn đi Hàn Quốc, New York, em muốn gặp nữ thần Tự Do, muốn đứng giữa Vạn Lý Trường Thành để ngắm trời xanh, muốn cùng anh chụp một tấm hình có núi Fuji đằng xa, em muốn có một bộ ảnh cưới duy nhât - thật lung linh, em muốn cùng anh đến Manchester xem bóng đá... Ở đâu cũng được, miễn là ta hạnh phúc bên nhau.

Em đã nghĩ nhiều như thế, em nghĩ về anh, về một người yêu em suốt 3 năm mà chẳng từ bỏ. Em ghét anh vì cứ bám lấy em như thế, thế nên em bị đổ lúc nào mà không hay. Em tiếc những ngày xưa, khi được gần anh mà không dám gần anh. Chỉ vì em ngại! Anh thiệt thòi nhỉ?

Nhìn ai đó chạy trên sân đá bóng, em dõi theo từng giây - nhưng chưa bao giờ anh biết điều đó. Anh vẫn nghĩ anh không là gì trong em. Anh sợ, anh muốn chứng tỏ với em rằng anh có thể làm tất cả mọi thứ vì em. Nhưng hôm ấy anh vẫn không thắng. Có lẽ vì em mà anh không thể đánh bại. Nhưng cũng vì lẽ ấy mà em đến gần anh hơn, được ngồi trên sân thượng vào một chiều se lạnh cùng ai đó. Chúng ta vẫn xứng "tớ" "cậu". Giây phút đôi mắt anh nhìn lâu vào mắt em, người em dường như không thể cử động được. Ở lại hay ra đi? Em muốn ở lại nhưng lý trí muốn em đừng làm vậy, nhưng cuối cùng thì vẫn ở lại đấy thôi. Dăm ba câu chuyện kể linh tinh, rồi em nhìn tay anh sao trắng thế, chân anh có vài vết xước rất thương. Anh kêu lạnh. "Ý anh là sao đây?" - Đúng là lắm trò!

Rồi cứ thế, em dày vò bản thân vì lúc ấy chúng ta chưa thực sự là gì. Giờ nghĩ lại thấy việc không là gì của nhau cũng tốt đấy chứ.

Em tự hỏi sao anh không tiến gần em hơn? Sao anh nhát thế? Đôi lúc muốn nói chuyện nhưng không biết nên mở đầu bằng chuyện gì,
Nhớ đợt ôn thi cuối năm, 2 đứa là chuyên gia đi học muộn, nhưng em thấy tự hào lắm. Vì ít nhất chúng ta đi học muộn cùng nhau.
Có bao giờ anh tự hỏi, vì sao em chọn anh thay vì nghĩ rằng xung quanh em có quá nhiều vệ tinh nên cơ hội cho anh rất ít không? Em cũng không biết :D Chỉ là chưa bao giờ em thấy phiền vì anh. Mặc dù em hay nói là "học đi, học đi, đừng thế này đừng thế kia..." em còn không hiểu ngày ấy em thế nào nữa đây.

Hình như còn nhiều chuyện nữa, nhưng cũng lại là ngày xưa. Có điều anh biết, có điều anh không, có cả điều anh tưởng nhầm, có điều em không xác định nổi...

Vậy đấy, tuổi trẻ của chúng mình là như vậy sao? Cũng tuyệt vời lắm chứ.

Em muốn quay lại, dù chỉ một giờ, một phút của ngày ấy, và thay đổi điều gì đó.
Em cũng muốn anh biết, điều anh không bao giờ biết,

18 tuổi người ta vẫn gọi là tuổi trẻ chứ, nhưng trong em giờ không còn là sự ngây ngô của ngày xưa nữa. Những cảm xúc về anh đã dần biến mất, dẫu rằng chúng ta vẫn nói chuyện qua màn hình, vẫn thi thoảng nghe giọng nhau qua zalo, vẫn thấy hình nhau qua những bức ảnh. Nhưng sao em thấy như không còn yêu. Kì lạ thật, khi càng muốn thì lại càng không thể....

Em phải làm sao? Em biết nói với anh thế nào? Khi anh đã phải một mình vượt qua thời gian kinh khủng nhất, khi trong anh, em mãi là người quan trọng nhất, khi anh vẫn đang chờ đời và cố gắng vì em.

Cuộc sống luôn đổi thay, và có lẽ... đừng nói trước chuyện gì. Và đừng bao giờ hứa khi không chắc mình làm được...


18 thg 10, 2015

Đâu rồi một trái tim yêu?

Sẽ ra sao nếu như một ngày mình nhận ra, mình vẫn đang độc thân? Và ai đó có thể không bao giờ là của mình? Và thực tế tất cả đều không thực sự tồn tại?

Đến bao giờ thì mới có thể thấy rung động lại đây?
Khi nào thì mình có thể mở lòng ra và đón nhận một thứ tình cảm gì đấy?
Hoặc khi nào mình gặp một người phù hợp? Không chỉ có tình yêu, mà còn cả cách sống?
Oh shit!
Không biết bao nhiều lần làm tan nát trái tim người khác rồi nữa
Điều này có phải là tồi tệ quá không? Có phải do mình thay lòng đổi dạ? Hay ế kiêu quá nhiều?

Thôi thì uống thuốc, và đi ngủ
Tình yêu không có lỗi
Và mình thì còn nhỏ mà :D

14 thg 6, 2015

Mẹ tuyển con Giê, bố tìm bạn rượu

Dạo này có một ông bố và một bà mẹ trong nhà mình hay bàn chuyện tương lai của con gái quá à :)



Tâm lý của phụ huynh là muốn con mình hạnh phúc, vớ được thằng con rể NGOAN. Nhất định không được ĐẸP TRAI :|

Yêu cầu tuyển dụng:

1. Là con trai chính hãng
2. Không được phép đẹp trai ( dễ đi với các em khác lắm, mặc dù mình biết dù xấu zai thì vẫn đi bình thường)
3. Có việc làm ổn định, kha khá tí cũng được, tự làm ra được nhiều tiền thì càng tốt :D
4. Phẩm chất đạo đức tốt ( Yêu cầu con gái phải tìm hiểu tận tường gia đình trước mới cho tiếp tục sang bước tiếp theo)
5. Không Rượu, Ko Cờ Bạc, Ko Gái ( Thực ra nó mà tốt thì nó cũng không làm đến thế này đâu ạ. Con sẽ chỉ tuyển anh nào biết tự chủ thôi, hihi)
6. Làm bác sĩ hoặc CÔNG AN ( Con phản đối Bác sĩ, còn công an con sợ nó bị bắn lúc công tác :v => Bố: " Chậc, công an đấy là công an đặc nhiệm, còn công an kinh tế, công an bla bla nữa cơ mà.... Nói chung cứ công an là tốt rồi" , Mama thì gật gù => Mình :"Nhưng mà công an nhiều người không tốt lắm, đầy tệ nạn ra ý" => Mẹ: " Thời nào chả có 2 mặt, ở đâu chẳng có người tốt người xấu. M kén chọn vừa chứ" => Ăn cơm tiếp!)

7. Khi nào có bạn trai thì đừng nhận lời ngay, mang về cho bố xem mặt đã, test thử xem đã. Bố bảo được thì cho yêu, không thì nghỉ luôn (Cả nhà cười lớn)

    Haizz, hạnh phúc của con chứ bố mẹ toàn đưa ra điều kiện ý nhỉ, đúng là....
Nhưng mà từ thực tế, con thấy cái nào bố mẹ cũng đúng, trừ cái 6-7 ( Công an giờ mông to lém, lại còn béo, ăn nhiều nữa chứ. Hiu hiu. )

Mẹ bảo cái gì cũng là cái duyên cái số rồi, nhưng mình phải biết chọn lựa và tự điều chỉnh nha con!

Chưa qua 18 tuổi đâu, nhưng có những điều làm mình có khao khát mãnh liệt về một mái ấm như thế. Giá như chồng không chỉ NGOAN, không chỉ yêu mình VỢ, mà còn có chung sở thích với VỢ thì tốt biết mấy :D



4 thg 6, 2015

Sao tớ thấy mình lớn hơn cậu?

Giữa thích và yêu luôn có một khoảng cách nào đó, và tình yêu thực sự cần trách nhiệm và bản lĩnh để tồn tại.

Ngày trước còn là học sinh, mình dễ bị cảm nắng vì ai đấy. Một thằng bạn có nụ cười hấp hồn mình, nên mình gọi nó theo kiểu trân trọng: "cậu ấy". Lúc ấy là thích, thích lắm, muốn ngày nào cũng được gặp, được nhìn. Người ta đi đâu, làm gì mình cũng cập nhật tin tức rất nhanh. Cứ như kiểu thần tượng vậy. Trong lớp thì nhìn trộm này, cố tình gây sự chú ý này, giả vờ tiếp cận mặc dù người ta biết thừa mình như thế nào rồi. Nhưng vì mình không chính thức nói với người ta, nên mọi chuyện cứ trôi đi trong im lặng vậy thôi. Hai năm, ba năm cũng trôi qua, khi trở thành học sinh cấp 3, những tình cảm kia đã tắt dần. Giờ có thể tự tin nhìn vào mắt nhau, có thể chào hỏi, nói vài câu mà không còn ngại ngùng. Giả sử ngày đấy, mình cũng được "thích lại" thì cũng không có gì ghê gớm. Hai đứa sẽ trêu nhau, đánh nhau, cười đùa với nhau... như thế là đủ rồi phải không? Ngây thơ thật

Cấp 3. Đó là khi bọn con gái bắt đầu trở nên khang khác, chúng nó tự dưng có cái gì đó hấp dẫn hơn thời trẻ trâu kia. Cách chúng nó nói chuyện, cười, không cảm xúc, cách chúng nó nhìn vào nơi nào đó... bla bla cũng đủ làm tim ai đó xao xuyến. Ừ thì vì khi lớn, chúng nó bỗng dưng thay đổi. Có những đứa nhanh chóng thành thiếu nữ, có những đứa vẫn ngơ ngơ như ngày nào. Cũng có đứa vẫn rất hổ báo, to mồm =)) Rồi vào một ngày nọ, thằng con trai tình cờ ngồi nói chuyện/ hỏi bài với một đứa. Đang rất bình thường, tim nó tự dưng bị có vấn đề. Mình không phải con trai, nên mình không biết nó sẽ thế nào. Có thể là xốn xang chăng? Nhưng chắc chắn là một cảm giác không bình thường. Thảo nào cái vẻ mặt của chúng nó cũng sẽ ngơ ngơ ra một lúc. Đấy là khi nó bị cảm nắng con bé kia. Hoặc cũng có thể cả lớp cùng thích một đứa, đơn giản vì trông nó cũng dễ thương :v Nhưng có lẽ đó chỉ là cảm xúc nhất thời thôi. Sau một thời gian, cái gì cần phai sẽ phai dần. Nhưng cái gì còn thì sẽ còn nữa. Đấy là khi người ta thích nhau, nhưng người ta chưa dám nói. Và THÍCH thì sẽ sướng hơn YÊU. Thích thì cứ thích thôi, được nhìn nhau hàng ngày, nói chuyện này, cười đùa này, .... và bị cảm bởi những "khoảnh khắc đáng iêu". Là khi ta đang tận hưởng cảm giác hạnh phúc người ta mang đến cho mình, bạn bè ủng hộ bằng cách trêu đùa gán ghép, cũng thích lắm chứ. 

Mọi thứ bắt đầu rắc rối hơn khi cả hai đã sẵn sàng đến với nhau. Không còn là chuyện cứ thích là thích nữa. Bởi vì xung quanh còn nhiều mối quan hệ khác và còn rất nhiều chuyện mà mọi người nghĩ rằng sẽ bị ảnh hưởng khi "yêu".
           Thứ nhất, đối phương cũng có rất nhiều vệ tinh =.= Không dễ dàng để gạt bay tất cả cái đám vẫn hay đeo đuổi và mơ mộng "cục cưng" của mình. Bởi vì dù có công khai thì những thành phần kia cũng rất cứng đầu. Tệ hơn là mình còn không dám công khai, để "nó" bị tiếp cận rồi hốt đi lúc nào không hay. Mà thảo nào cũng sẽ xảy ra những cuộc chiến ngầm, vì một đứa/thằng. 
           Thứ hai, bố mẹ + thầy cô cấm cản. Không phải cặp đôi nào cũng được ủng hộ từ gia đình và nhà trường. Khi bị phát giác thì ôi thôi... " Giờ phải tập trung học hành", " Các anh chị không đi với nhau hết cuộc đời đâu nên đừng hứa hẹn việc gì" "Có thương thầm bạn nào thì cũng giữ kín trong lòng thôi nhá" (Mình thích cái câu này) " Mày mà có bạn trai là tao đuổi ra khỏi nhà" "Sao dạo này hay bàn chuyện chồng con thế, có người yêu rồi hả? " bla bla. Sao người lớn nhiều người nghĩ tiêu cực thế nhỉ? Cũng chỉ là tình cảm thôi mà. Rất trong sáng và hồn nhiên đấy chứ. Có lẽ vì báo chí đưa nhiều hình ảnh tệ hại vì tình quá nên cha mẹ sợ. (Bố mẹ mình là điển hình) 
           Thứ ba, tự bản thân sợ, sợ mình chểnh mảng, sợ bạn học sút đi. Ừ chắc chắn là có sút đi, nhưng chỉ người ngoài sớm nhận ra điều đấy, còn người trong cuộc không thấy sớm đâu. Thì thời gian chat, tâm sự, trêu đùa, nghĩ về nhau cũng đủ lớn rồi đấy chứ. Mà có khi vừa học vừa nhớ nhau, đang tắm cũng nhớ lúc bạn ý cười, đặt lưng xuống giường là nghĩ xem bạn ý đang làm gì, mở mắt ra là thấy hình ảnh ấy trong đầu..... Haizzz Thế thì học hành đâu nào, cũng học nhưng mà bị ảnh hưởng phết! Còn theo hướng tích cực hay tiêu cực thì phải tùy từng trường hợp
.
.
.
.
Còn n thứ nữa nhưng chuyện mình biết có ba thứ này là tiêu biểu thôi!

YÊU là một chuyện rất khác.

Vẫn là nhớ thương, hạnh phúc, sến sẩm nhưng để gọi là tình yêu nó cần sự trưởng thành. Những người thích nhau nếu sợ hãi những thứ xunh quanh, sợ bản thân mình thiệt thòi thì chắc chắn chưa phải là lúc thích hợp để yêu. 

Khi yêu, người ta còn phải thấu hiểu nhau, ở một mức độ sâu hơn
Khi yêu, phải biết chứng tỏ rằng "đây này, nơi anh rất an toàn, và em hoàn toàn phải tin tưởng vào anh"
Khi yêu, phải biết rằng "Anh không sợ, hãy để bố mẹ hiểu chuyện của chúng mình" 
Khi yêu, phải biết nhường nhịn nhau cơ
Khi yêu, phải biết nói "Em xin lỗi, em sai rồi" và tiếp theo đấy là hàng tá chuyện vui không liên quan giữa hai đứa
Khi yêu, còn phải hiểu rằng, để giữ được tình yêu, sẽ phải hi sinh nhiều thứ khác, kể cả những thứ vô cùng giá trị
Và tình yêu chỉ đẹp khi có nước mắt của sự đau khổ. Nếu lúc nào cũng hạnh phúc thì tình yêu đó còn non nớt quá. Phải trải qua những rào cản, những thử thách của gia đình, xã hội, của chính bản thân ta thì khi ấy, tình yêu mới đủ vững chắc một chút. Khi cả hai cùng vượt qua được những điều đó, thì có thể coi họ đã đủ lớn để yêu và được yêu.
Đó là cách để tình yêu được hiện hình trong cuộc sống của bạn.
Không sợ hãi, giấu diếm
Không phân vân, dè dặt
Chỉ có một và một

Không hiếm tình yêu sâu đậm nhưng tình yêu mãi mãi lại không nhiều.
Chỉ khi ta trưởng thành, biết suy nghĩ, có trách nhiệm với bản thân và tình yêu, ta biết xây dựng và gìn giữ tình yêu, thì nó sẽ tồn tại mãi trong tim ta.

Những tình yêu thiếu vắng sự can đảm sẽ không chết, mà nó chìm vào một ô nhỏ trong trái tim và kí ức, hoặc nó có thể biến thành nỗi căm hận vì ta bị bỏ rơi, nó cũng có thể biến thành một thứ khác nữa.... 

Và tình yêu thực sự chỉ khi CẢ HAI đều yêu thương và hướng về nhau.
Quan tâm sẽ trở thành thừa thãi vô duyên nếu một trong hai trái tim đã thôi ngừng đập.

Vậy đó, còn rất lâu và rất xa nữa để hai người "bằng nhau" 


26 thg 5, 2015

"Chồng là số 1"



Anh có thể nghĩ rằng mình làm ra của cải, nhưng anh có đảm bảo rằng nó là đủ? Mặt khác, khi anh ngừng làm ra của cải, anh cần phải tự hỏi, ai sẽ là người nấu cơm cho anh ăn? 

Tiếp theo đó hãy nghĩ tới manner của anh? Anh có chắc là mình thể hiện tình cảm với mọi người đúng như anh muốn chưa? Anh bạn, anh biết đấy, đôi khi cánh đàn ông chúng ta không thể làm những điều phái đẹp hi vọng, đơn giản vì ta là đàn ông. Nhưng có một điều anh và tôi cần nhớ, đó là phải làm cách nào đó để mọi người cùng cảm thấy hạnh phúc. Anh không thể để vợ mình hiểu rằng anh yêu cô ấy như thế nào bằng cách chỉ ra những điều tốt xấu, những điều nên làm và không nên làm. Anh nghĩ rằng như vậy là bảo vệ cô ấy? Tôi đồng ý, nhưng cô ấy có cảm nhận được điều ấy theo cách ngọt ngào không?

Phụ nữ thật rắc rối và phức tạp, họ muốn được chiều chuộng, nhưng ta lo rằng họ sẽ leo lên đầu lên cổ ta! Một nỗi lo sợ mà người đàn ông nào cũng từng có. Và vì thế ta nghĩ rằng làm chủ cuộc đời tự do của mình ngay từ những ngày đầu hẳn sẽ là thượng sách. Hình như chúng ta chưa biết cách thì phải. Tôi thấy phụ nữ họ vẫn phụ thuộc vào ta nhiều lắm chứ, dù ta có nghĩ mình ở trên hay ở dưới họ. Đôi khi giả vờ "làm nô lệ" cũng là một cách khiến bạn đời của mình hạnh phúc, và chắc chắn ta sẽ được yên thân phần nào. Tâm sự là cách làm an toàn nhất để giữ gìn hạnh phúc, nhưng không phải ai cũng có đủ can đảm làm chuyện đó, và càng về sau ta càng cảm thấy thật khó để chia sẻ mọi điều...

25 thg 5, 2015

Những ngày xa lắm...

Tôi chạy lăng xăng quanh một người, rón rén lấy một nhúm thịt ruốc ăn ngon lành. Cứ thế cứ thế tôi chạy vòng quanh.
- "Có" - tôi bẽn lẽn trả lời.
Và tôi đã tạm biệt nơi tôi sinh ra, đi đến một vùng đất xa lạ, tất cả, chỉ vì món ruốc chưa rang ấy.
Năm đó tôi gần tròn 3 tuổi, mẹ tôi nói ngày tôi xa mẹ là ngày 22 tháng 8 âm lịch, chỉ ba bốn ngày nữa là sinh nhật rồi. Ấy thế mà tôi đã đi mà mẹ không nào hay biết....

Ông trời cũng có lẽ đã sắp đặt tôi phải sống ở một nơi khác, nên tôi đã quấn quít một người, mà bây giờ tôi gọi là Mẹ. Mẹ kể lại những chuyện ngày xưa ấy, tôi đòi theo mẹ như thế nào, tôi nôn trên xe máy khi trên đường lên Thái Nguyên, tôi gào thét khi bố mẹ tôi lên xe máy đi đâu đó... Điều gì đã mang tôi đến nơi này? Duyên phận, có lẽ vậy. Mẹ bảo kể từ ngày ấy, tôi dường như không hề gì đến gia đình đầu tiên của mình. "Sao mình không nhớ gì nhỉ? " - Tôi tự hỏi bản thân mình nhiều lần như vậy. Những kí ức thời ấu thơ, khi tôi chưa rời xa ngôi nhà ấy, thật mờ nhạt. Tôi chỉ nhớ hình ảnh bà nội trong một buổi chiều không thấy mặt trời, chỉ có ánh vàng vàng như đang sắp bảo. Những nét vẽ đẹp như tranh. Tôi nhớ một buổi chiều bà ngồi trên mấy vạch xếp ở mỏm đất gần bờ ao sau nhà. Tôi ở đấy với bà, nhưng tôi chỉ nhớ bà, chứ không có bóng hình tôi ở đấy...

Tôi bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới. Ở đây, tôi chỉ gọi một người duy nhất là Mẹ - người bên tôi suốt những năm tháng qua. Không nhớ quê, không chịu về quê, vì tôi sợ. Sợ gọi một người là Mẹ! Có những lúc tôi tủi thân, từ rất rất bé, khi mọi người trong nhà trêu tôi, bảo tôi không phải là con mẹ. Tôi không khóc to, chỉ giận dữ và cáu gắt. Tôi hét lên, như đứa cháu tôi bây giờ vẫn hay làm mỗi khi nó không bằng lòng điều gì đó. Tôi chạy tìm mẹ và khóc lóc, khóc rất dai. Cứ ngỡ mẹ sẽ chạy ra và quát đám người đã chế giễu tôi một trận. Ấy thế mẹ chẳng làm gì, mẹ ôm tôi và dỗ đến khi tôi ngừng khóc. Nhiều lần tôi khóc, vì anh trai trêu, vì bị bố mắng, mẹ tôi lại dỗ: "Nín đi rồi tí mẹ đi chợ, thích gì mẹ mua cho". Nếu là bình thường thì tôi sẽ liệt kê hàng tá thứ, nào búp bê giống em họ tôi, nào là váy giống bạn cùng lớp, nào là nào là... nhưng khi khóc tôi chỉ biết khóc, và không thèm NÍN vì BẤT CỨ điều gì!

Mẹ kể tôi là đứa lầm lì, chỉ biết theo mẹ thôi. Ban đầu tôi không chịu nhận bố. Tôi có để bố bế, có để bố đút cơm nhưng không bao giờ chịu nhận bố là BỐ. Cả ngày tôi ngồi nghịch công tắc bóng đèn, bật lên bật xuống thích chí lắm. Rồi một hôm bố mua cho tôi một con gấu bé bé màu vàng có cái nơ đỏ, và mãi về sau tôi mới biết bên trong nó là một đống mút, chứ không phải bông! Và cuối cùng, tôi cất tiếng gọi "BỐ ƠI". Nhớ lúc bố cho tôi chơi "bập bênh" tôi ngồi lên chân bố, và rồi lên, rồi xuống.

Hôm nay Mẹ kể cho tôi nghe những chuyện ấy, và cũng là những chuyện tôi còn có thể nhớ, những điều xa xôi nhất!

Hôm tới sẽ là ngày tri ân, và tôi biết, một điều đặc biệt nữa sắp diễn ra...

21 thg 5, 2015

5 bí quyết để tự tin bước vào cuộc sống hôn nhân



Mới đây nhất, trên trang cá nhân của mình, Hà Anh đã đăng tải những dòng trạng thái chia sẻ 5 bí quyết để tự tin bước vào cuộc sống hôn nhân. Siêu mẫu Hà Anh viết: "Biết cho và biết nhận: Tình yêu là cảm xúc bình đẳng. Và sự chín muồi của tình yêu cần đến từ hai phía, là một quá trình cho và nhận liên tục. Do đó, người phụ nữ nếu chỉ biết hy sinh sẽ trở nên yếu đuối và nhàm chán. Đến một lúc nào đó bạn sẽ nghĩ rằng “mình đang có công đối với đối phương có cảm giác oán trách, giận giữ, đổ lỗi, khi thấy đối phương không đáp lại sự hy sinh của mình theo cách mình muốn. Chị em hãy nêu ý kiến, đừng bao giờ đánh mất cá tính, sở thích hay đam mê vì muốn chiều lòng đối phương.


Chủ động đối thoại: Chị em phụ nữ thường hay đoán ý của đối phương và tự nguyện "hy sinh" vì chúng ta nghĩ rằng như vậy sẽ làm hài lòng anh ấy.Nhưng đàn ông lại quá đơn giản, đôi khi họ không cần phụ nữ phải hi sinh và không biết được rằng người yêu đang hy sinh cho mình. Họ sẽ “ngớ người” khi thấy người yêu giận dữ vì cho rằng họ ích kỉ. Tôi rất hay nhường người yêu. Đi đâu, làm gì, ăn gì... tôi thường để anh quyết định, bởi tôi muốn chiều ý anh. Còn anh, thì nghĩ rằng vì tôi ngại suy nghĩ, nên phải tìm ra giải pháp cả hai cùng hứng thú. Nên khi tôi đồng ý, anh nghĩ rằng đây cũng là lựa chọn của tôi.


Tự yêu chính mình: Chỉ khi hạnh phúc, chị em mới đem lại hạnh phúc cho người xung quanh mình. Một đứa trẻ sẽ không thể vô tư hạnh phúc chơi đùa bên cạnh người mẹ rầu rĩ hay than thở và quát mắng. Người chồng sẽ không thể lãng mạn, nồng say trước khuôn mặt nhăn nhó, những tiếng than thở và “kể công” của cô vợ. Chị em hãy tự làm mình vui để người khác cũng được vui. Có thể bắt đầu từ những việc nhỏ như chăm chút vẻ bề ngoài của mình,tự sắm cho mình những chiếc đầm trẻ trung, làm lại tóc cho thời trang hơn, dạo phố nhiều hơn, gặp gỡ bạn bè nhiều hơn.


Bước qua những rào cản tự tạo: Những quan niệm sống, truyền thống đã ăn sâu khiến chị em tin rằng mình quá nhỏ bé không thể thay đổi đượcxã hội, hoặc mình chỉ là đàn bà cần an phận, phải hy sinh... Có nhiều cô gái mới lấy chồng và chấp nhận từ bỏ sự nghiệp để ở nhà làm nội trợ dù cô ấy cảm thấy tuổi xuân của mình bị chôn vùi trong bốn bức tường, bản thân dần thiếu đi tư tin khi suốt ngày đầu bù tóc rối, không có bạn bè riêng, chỉ biết mỗi nội trợ chăm con. Trong khi quanh chồng mình là bao phụ nữ xinh đẹp, vui vẻ, ăn mặc thời trang. Họ hấp dẫn, thú vị, và hiểu biết. Điều này bóp nghẹt trái tim người phụ nữ, họ thấy mình thiệt thòi. Trong khi chồng thì thấy họ vô lý khi được chồng chu cấp mà không phải đi làm, đã vậy còn dày vò anh ấy. Có sự nghiệp riêng để là con người độc lập, chủ động, thú vị, xinh đẹp và hạnh phúc.


Tự tin tiến bước: Thay vì chấp nhận hy sinh, an phận, chị em nên tự tin tiến về phía trước để làm những điều mình muốn, giúp bản thân tự tin hơn, hạnh phúc hơn để từ đó đem lại hạnh phúc cho chính gia đình mình. Nếu muốn đi làm, chị em nên chủ động nói rõ mong muốn với gia đình. Điều ấy giúp chị em độc lập về tài chính, phát triển các kỹ năng của bản thân, có đồng nghiệp, cảm thấy có ích, được công nhận. Trong cuộc sống lứa đôi, hãy tiến một bước để làm mình quyến rũ hơn, thú vị hơn. Hãy chủ động thể hiện tình cảm với anh ấy. Đàn ông rất đơn giản và họ luôn thầm ước ao được người phụ nữ của mình quyến rũ họ, được cô ấy khát khao, yêu thương".


Từng trải qua nhiều cuộc tình nhưng chưa bao giờ Hà Anh ngừng yêu và luôn tìm kiếm người đàn ông đích thực của đời mình. Gần một năm nay, cô tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào khi gắn bó với chàng trai ngoại quốc Olly Dowden.


Theo siêu mẫu, bạn trai cô là một người sống chân thành và rất lãng mạn bằng những quan tâm nhỏ nhặt, đáng yêu. Chính tình yêu đích thực này đã khiến Hà Anh thay đổi. Không còn những cảnh giận dỗi vu vơ mà thay vào đó là một Hà Anh bản lĩnh, tinh thần trách nhiệm cao và gạt bỏ cái "tôi" quá lớn của mình vì chồng sắp cưới và gia đình nhỏ.

17 thg 2, 2015

GS Ngô Bảo Châu: “Cả đắng cay cũng nằm trong hạnh phúc”




Trò chuyện dịp Tết, GS Ngô Bảo Châu chia sẻ: "Trong cuộc sống có cả cái ngọt ngào và đắng cay. Mình phải biết là ngay cả cái đắng cay đó cũng nằm trong hạnh phúc".


Tôi quen lắm người nhiều tiền mà bất hạnh


Anh đang ở trên đỉnh cao khoa học, cảm giác ở trên đỉnh cao thế nào?


Tôi thấy cũng bình thường. Có cảm giác đặc biệt mà tôi phát hiện là khi mình nói thì nhiều người nghe hơn (cười). Thực ra là đối với công việc, thì tôi hơi ít thời gian để làm chuyên môn hơn. Tôi chưa tìm lời giải cho vấn đề ấy.


Mục tiêu kế tiếp của anh là gì?


Đối với tôi, giai đoạn nghiên cứu khoa học mà để chinh phục một kết quả khoa học thì tôi thấy đã làm được rồi. Một điều rất muốn mà tôi chưa làm được là đào tạo ra học trò giỏi.


Anh rất quan tâm đến đào tạo, vậy anh có khó khăn gì? Giờ anh bắt đầu một ước mơ mới, lại bắt đầu từ đầu?


Cái khó khăn bây giờ là ví dụ buổi họp bàn mà chưa đi đến kết luận gì hết. Đối với tôi cũng bình thường thôi, không thất vọng. Không ai cố tình gây khó dễ cho mình. Thực ra là khó khăn chung, khó khăn cơ bản là mình không có nhiều tiền, không thể muốn tiêu như thế nào thì tiêu.


Phải chấp nhận chuyện đó thôi. Những cái đó tôi nghĩ là mất thời gian nhưng sẽ giải quyết được. Cái khó khăn thứ hai là chuyện ước mơ của giới trẻ càng ngày càng ít hơn. Cái này thì không có cơ chế nào gỡ được. Tôi cảm thấy giới trẻ bây giờ ấp ủ ít ước mơ nhưng các bậc phụ huynh có vẻ ước mơ về con rất là nhiều.


Lần trước có đoàn học sinh đi thi quốc tế, tôi có gặp các bạn. Trong đó, có 3 bạn đăng ký học Đại học Ngoại thương, tôi hỏi: “Tại sao các em lại học Ngoại thương? Rõ ràng các em có thiên hướng, có tư chất học về Toán học cơ bản”. Mẹ một bạn bảo “Học Ngoại thương tốt về tương lai, vật chất sau này”. Nhưng bạn ấy phản đối câu trả lời của mẹ. Bạn ấy muốn học khoa học tự nhiên nhưng được bố mẹ định hướng thi Ngoại thương. Tôi nghĩ chuyện đấy rất là dở, vì cha mẹ định hướng cứ nghĩ là mình thực tế nhưng có khi lại sai lầm.


Anh có gặp phụ huynh và thuyết phục họ không định hướng cho con cái?


Thuyết phục thế nào được. Khó lắm. Với những người lớn thì không nên nói nhiều về ước mơ vì khi họ đã quá 30 - 40 tuổi ước mơ không còn quan trọng với họ nữa. Về mặt thực tế, tôi nghĩ cái nhìn ngắn hạn là rất sai lầm. Vì cái quan trọng trong cuộc đời của mỗi người không đơn thuần là kiếm được nhiều tiền. Kiếm được nhiều tiền đơn thuần không thể mang lại cho họ cuộc sống hạnh phúc được.


Cái chính của mỗi người phải là thực hiện được hết khả năng của bản thân, khả năng của mình đến đâu thì mình làm đến đó. Đó mới là cái toại nguyện nhất của bản thân. Cái bất hạnh nhất là mình cảm tưởng mình có nhiều khả năng mà mình không làm được. Tôi quen nhiều người nhiều tiền mà rất bất hạnh (cười).


Hạnh phúc của anh là gì?


Tôi vừa trả lời phỏng vấn thượng tọa Thích Nhật Từ làm báo Phật giáo Ngày nay câu hỏi này. Hạnh phúc đối với tôi thực ra khác với nhiều người nghĩ. Hạnh phúc nhất đối với tôi là cảm giác còn đang sống. Trong cái sống đó có cả cái ngọt ngào và đắng cay. Mình phải biết là ngay cả cái đắng cay đó cũng nằm trong hạnh phúc. Vì đó là cuộc sống. Khi người ta bắt đầu có những bất hạnh chính là khi chạy theo những ảo ảnh, những ảo ảnh hình dung cuộc sống rất ngọt ngào, như là chạy vào Disneyland. Khi chạy theo ảo ảnh thì chắc chắn sẽ bất hạnh. Đó là lúc mình từ chối cuộc sống thật sự.


Thưa anh, theo đuổi đam mê có phải chạy theo ảo ảnh?


Phải xem đó là đam mê như thế nào? Phải định nghĩa lại đam mê. Đam mê thực ra không phải là ảo ảnh. Nhưng nhiều cái ước mơ là ảo ảnh. Cảm giác mình đang sống rất quan trọng. Phải biết yêu cuộc sống như chính nó vốn có. Đó là một điểm rất quan trọng trong đạo Phật. Mình phải sống hết mình với những giây phút sống của mình.


Triết lý lớn nhất phải là yêu cuộc sống


Trong bài nói chuyện với nhà văn Phan Việt, anh nói “sống làm sao để sau này biến mất không dấu vết”. Nhưng Ngô Bảo Châu bây giờ biến mất thì hơi khó?


Mình phải hiểu là dấu vết như thế nào. Cũng giống như trong thiên nhiên, tất cả sinh linh tồn tại đều có một dấu vết gì đó. Dấu vết tức là cái mình để lại - cắt nghĩa chính xác rất khó. Có điều thực sự tôi rất sợ là khi nghĩ đến lúc mình chết rồi người ta làm cái mộ to tướng rồi ngày ngày đến thắp hương. Đấy là một cái dấu vết rất là kinh.


Đấy là cái nỗi sợ của anh nhưng là niềm mơ ước của rất nhiều người. Có nhiều người nhà giàu ở Việt Nam có phong trào xây mộ xây lăng cho mình?


Tôi vừa đi Huế. Nhà cho người ở thì ít nhưng mộ cho người chết thì rất to. Kể cả xây cho người đã chết rồi với tôi đó là sự lãng phí kinh khủng. Không để lại dấu vết với tôi cái lớn nhất là không nên cản trở cuộc sống của người khác. Kinh khủng nhất là cản trở cuộc sống của người khác.


Thực tế một số người tạo dấu vết của mình bằng cách cản trở cuộc sống, thậm chí cản trở sự phát triển của xã hội?


Tôi nghĩ triết lý lớn nhất là phải yêu cuộc sống. Yêu cuộc sống như chính nó chứ không phải là cuộc sống phải có chức năng nhiệm vụ gì cả. Nhiều khi mình phải nhìn kể cả những động vật, thực vật vô ích cho con người. Đôi khi chúng ta cũng nhổ cỏ dại, để bãi cỏ xanh tươi đẹp đẽ.


Về mặt nguyên tắc không ai phủ nhận mình có quyền nhổ cỏ dại. Nhưng mình phải hiểu cỏ tồn tại vì nó tồn tại thôi, nó chẳng có lý do gì phục vụ cuộc sống con người cả. Con người cũng thế, mình phải nhìn người ta sống trong cuộc sống của chính họ, không phải tồn tại để phục vụ cho cuộc sống của mình.


Con người để đạt được trạng thái hồn nhiền của đầu óc rất khó vì bị quá nhiều kinh nghiệm, nhiều vấn đề của đời sống tạo nên những nếp hằn trong đầu óc. Tôi rất thích câu mang tính triết học của Trịnh Công Sơn “Em hồn nhiên rồi em sẽ bình minh”. Phải chăng cứ sống thật với mình rồi mình sẽ có niềm vui?


Không có hồn nhiên thì không thể khám phá được. Nếu đọc triết học của Platon thì một trong những tiền đề của sự khám phá là sự ngây thơ, hồn nhiên. Nếu cái gì mình cũng biết rồi thì ai còn ham mê khám phá nữa. Một trong những bí quyết để làm khoa học là giữ cho mình một tâm hồn trong trẻo.


Có lúc nào anh cảm thấy hối tiếc không?


Có. Tất nhiên là có những lúc hối tiếc về những quyết định trong cuộc sống.


Anh có thể kể về một sai lầm của anh không?


Không (cười). Tôi chưa chuẩn bị cho chuyện này. Sai lầm thì có nhiều sai lầm nhưng sai lầm để mình phải hối tiếc thì...


Anh đã bao giờ thấy chán Toán chưa? Đã bao giờ anh nghĩ đến việc bỏ Toán để theo đuổi cái khác chưa?


Mệt mỏi thì có chứ chán đến mức đó thì không.


Làm thế nào để hết mệt mỏi?


Mệt mỏi thì làm chuyện khác. Tôi nghĩ làm cái gì mãi thì cũng chán, nhưng quan trọng là phải luôn có cái mới. Khoa học hay ở chỗ lúc nào cũng đi tìm cái mới. Như Bổ đề cơ bản tôi theo đuổi nhiều năm trời nhưng làm xong tôi lại không thấy không ham mê như trước nữa.


Trong mười mấy năm lúc nào cũng đam mê như vậy ạ? Vậy không kết thúc thì tốt hơn đúng không, để lúc nào anh cũng thấy đam mê?


Ừ đấy. Trước đây tôi có viết một câu thơ lăng nhăng mà mọi người không ai hiểu là “Có một con đường ta đi/ Giá chi không bao giờ tới đích”. Chuyện làm Toán cũng thế, mình vẫn muốn tới đích, nhưng cái hạnh phúc nhất đó là lúc đi trên con đường. Cuộc sống của mình cũng thế. Cái đích của cuộc sống chẳng qua là cái chết (nghĩa trang thôi).


Tôi nghĩ là lúc mình đi trên con đường ấy, cái quá trình mình đi còn hạnh phúc hơn là đến được đích?


Nhưng nếu không có đích thì mình sẽ không thể đi được. Hôm trước tôi có nói với Phan Việt là phải có một cái đích cao quý. Cái cứu cánh có hai nghĩa, vừa là mục đích nhưng vừa có một cái nghĩa hơi hiểu sai một chút, đó là cái cứu mình, giúp mình tổ chức cuộc sống của mình.


Đó có phải lý tưởng không anh?


Phải có lý tưởng là đúng. Mỗi người phải có lý tưởng nhưng nói sống có lý tưởng thì tôi hơi ngại, một phần là hơi bị sáo. Lý tưởng là mình quên mất sống cuộc sống của mình mà chỉ nghĩ tới cái đích. Mình phải tin vào cái đích của mình.


Giờ có nhiều bạn trẻ có nhiều cái đích không phải là cao quý lắm, ví dụ có một cái nhà, một cái xe, một thu nhập ổn định. Đó không có gì xấu cả, nhưng nó khác với cái thời chiến tranh với lý tưởng cao quý “Thép đã tôi thế đấy”.


Xây dựng một cuộc sống an bình, đầy đủ cho gia đình thì không có gì là xấu cả. Nhưng nếu thực sự mà để dùng từ tôn giáo là “cứu rỗi” con người thì những mục đích đó không thể cứu rỗi con người được. Bản chất của con người, theo xuất phát điểm của tôn giáo, của triết học là luôn sợ hãi cái chết, nhìn thấy cái đích trước mặt mình là nghĩa trang. Cái gì là cứu rỗi mình ra khỏi cái đích đó, hiển nhiên không phải chuyện nhà cửa, xe cộ của mình mà chính là vươn lên những cái tốt đẹp nhất. Cái đó khác với cuộc sống hàng ngày.


Cái tốt đẹp là sống có ích?


Có ích và hướng tới những giá trị đẹp, cái đẹp cứu rỗi cuộc sống. Người ta nói “Phụ nữ đẹp cứu rỗi cuộc sống” (cười) nhưng thực ra không phải.


Phụ nữ đẹp nhiều khi làm cuộc sống phức tạp đi?


Phức tạp lắm. Vô cùng phức tạp (cười).


Phải đảm bảo cuộc sống vật chất


Người ta nghĩ đến anh là một nhà Toán học nổi tiếng nhưng không biết anh tiêu tiền thế nào?


Tôi không ham mê những gì đắt tiền. Tôi cũng không biết chính xác mình có bao nhiêu tiền. Vợ tôi cũng hơi giống tôi theo mức đó. Gia đình chi tiêu tương đối bình thường. Có đủ tiền để không quá mức so đo về việc chi tiêu. Đó là một phần tôi muốn cố gắng giáo dục con cái về chuyện đó.




Cái chính của mỗi người phải là thực hiện được hết khả năng của bản thân, khả năng của mình đến đâu thì mình làm đến đó. Đó mới là cái toại nguyện nhất của bản thân. Cái bất hạnh nhất là mình cảm tưởng mình có nhiều khả năng mà mình không làm được. Tôi quen rất nhiều người nhiều tiền mà rất bất hạnh.



Thật ra là mình chỉ thực sự thiếu tiền khi mình quá bị phụ thuộc vào những cái đắt tiền. Cái lớn nhất của con người cần có là tự do. Cái phụ thuộc lớn nhất là tiền nong. Khi mình quá ham mê những cái đắt tiền thì mình sẽ bị phụ thuộc rất nhiều.


Nhưng có phải do anh có tiền nên anh theo đuổi được đam mê hay không?


Cái đó đúng. Phải có một thu nhập nhất định nào đó để đảm bảo cuộc sống vật chất. Khi người ta đói thì không nên quy kết cho người ta bất cứ một chuyện gì cả. Theo Victor Hugo thì ăn cắp là việc xấu nhất nhưng khi đói thì được quyền ăn cắp để được sống. Quyền được sống lớn hơn…


Nhưng anh ở nước ngoài nên anh vừa có thể theo đuổi đam mê, vừa có thể có tiền. Nếu công việc của anh cũng là khoa học, nhà giáo, nhưng ở ViệtNam thì khó hơn.


Tôi biết thế. Nhưng tôi nghĩ xã hội rồi sẽ thay đổi. Nói chung tôi là con người tương đối lạc quan.


Đam mê kế tiếp của anh là gì?


Tôi chỉ muốn làm thế nào để tạo ra nhiều cơ hội cho nhiều bạn trẻ làm được cái mình muốn.


Sự thành công của anh cũng là tạo cơ hội rồi. Anh tạo niềm tin cho các bạn trẻ. Có bạn nào đã nói với anh là “Lớn lên em muốn trở thành người giống như anh” chưa?


Chưa thấy bạn nào nói vậy nhưng có mấy sắc đẹp nguy hiểm viết thư bảo “Em chỉ muốn lấy người như anh” thôi. (Cười).


Anh có rất nhiều việc, vậy cuộc sống của anh có gì khác với mọi người? Một ngày bình thường của anh như thế nào?


Tôi ngủ ít thôi nhưng ngủ đúng giờ. Ở Việt Nam, một ngày của tôi hơi “rắc rối” hơn vì gặp nhiều bạn. Nhưng sống ở nước ngoài thì buổi sáng tôi dậy tương đối sớm để cùng vợ chuẩn bị đồ ăn sáng, ăn trưa cho trẻ con, 2 đứa nhỏ. Trưa cô bé lớn ăn ở trường. Vợ tôi đưa trẻ con đi học. Có hôm tôi đưa. Có lúc tôi làm việc ở nhà, có lúc đến trường làm việc. Cũng có nhiều việc. Buổi chiều về nhà, xem bài vở con cái, nói chuyện với chúng nó một chút. Nói chung tôi tương đối hài lòng với cuộc sống của mình.


Anh có thể về hẳn Việt Nam, ở Việt Nam các cô gái chân dài chỉ hơi nổi tiếng thôi thì đi dự tiệc đã được trả 1.000- 3.000 USD rồi. Nổi tiếng như anh chỉ cần đi dự hội nghị là sống thoải mái.


Thôi. Thực ra làm việc ở nước ngoài cũng là một cách giúp đỡ được nhiều bạn Việt Nam hơn.


Anh có thích làm người quan trọng không?


Không muốn người khác giúp đỡ mình quá nhiều. Chính khi người khác làm cho mình quá nhiều thì mình mất đi cuộc sống của mình. Có một nhà khoa học viết một cuốn sách kinh điển về sử dụng tiếng Anh cách đây 100 năm rồi. Khi ông ấy viết được một nửa thì do ông viết chậm quá, nhà xuất bảnOxford mới đề nghị cử một bà đến để lo giặt giũ nấu nướng cho ông ấy vì ông ấy sống một mình. Ông ấy bảo “Không, các anh muốn tôi chết sớm à?”. Và ông ấy tiếp tục làm việc theo cuộc sống của ông ấy. Tất nhiên là viết cuốn sách đó rất quan trọng, nhưng sống cuộc sống của ông ấy quan trọng hơn. Cuộc sống đời thường là quan trọng nhất.


Xin cảm ơn anh!

1 thg 2, 2015

Ai cũng bỏ cuộc lúc gần về tới đích



Bọn con trai ngốc thật. Sao chúng nó không tự hỏi, vì sao cô gái ấy lạl để họ bên cạnh lâu đến thế, chia sẻ với họ nhiều đến thế. . .

Khi nhận ra trái tim mình đã đập nhịp đập của người ấy, cô gái thường muốn cố gắng che đậy những cảm xúc thật của mình. Bởi nhiều lí do, mà có khi đó là thứ chính cô cũng không hiểu. Nhưng thật chớ trêu, vào đúng lúc ấy, các chàng lại cho rằng, mình và cô ấy, mãi mãi là những đường thẳng, mãi không khi nào hiểu được nhau, và họ từ bỏ vì không còn niềm tin vào thứ tình cảm này. Ngốc thật. Trái đất này có phẳng đâu, đường thẳng nào cũng có thế gặp nhau mà.


Tình yêu cấp 3, cứ như một cơn mưa mùa hạ. Đi qua và mãi để lại trong ta một cảm giác nguyên vẹn. Nó khiến ta mỉm cười nhè nhẹ, rung rung trong lòng.


Thấy buồn cười lắm những chuyện thế này. Dù sao cũng một lần yêu và vài lần được yêu, cũng khóc tu tu trong chăn, cũng cười thầm một mình, cũng buồn cũng vui, cũng tưởng tượng mộng mơ… Có lẽ vì vậy, ta không cảm thấy hối tiếc nữa…

11 thg 1, 2015

5 phẩm chất của phái mạnh mọi phụ nữ đều mong tìm thấy

Source: Guu.vn

1. Sống đơn giản, thẳng thắn

Đó là anh chàng không ngần ngại đặt ra cho bạn những câu hỏi "Vì sao", "Như thế nào". Trong khi nhiều người hay phức tạp hóa vấn đề, làm trầm trọng mọi việc chỉ vì thói quen sống thụ động, chờ đợi người khác chủ động trước mình, che giấu cảm xúc thật của bản thân thì người đàn ông thẳng thắn, trung thực, sống đơn giản đúng là hình mẫu lý tưởng mà mọi cô gái thời nay nên kiếm tìm. 
Anh ấy sẽ không bao giờ nói "Không sao đâu" khi trong lòng bộn bề suy nghĩ. Chàng trai sống thẳng thắn, chân thật muốn biết chính xác điều gì họ đang đối mặt, lỗi lầm của mình ở đâu, nguyên nhân nào khiến đối phương buồn phiền và tìm cách tháo gỡ mọi khúc mắc. 
Với những anh chàng sống đơn giản, sẽ có lúc bạn phải nghe những điều không muốn nghe, bởi anh ấy thật thà, quen sống thẳng thắn. Nhưng về lâu dài, ở bên một chàng trai như thế, bạn sẽ thấy cuộc sống thật đơn giản, mối quan hệ của bạn cũng tránh được những mâu thuẫn vụn vặt không đáng có. Không chỉ thế, yêu một chàng trai sống đơn giản, bạn sẽ thấy tình yêu thực sự là thứ xúc cảm tuyệt vời mà bạn may mắn có cơ hội "dấn thân" trải nghiệm chứ không phải cảm giác của cô gái bị ràng buộc, nhiều buồn phiền vì yêu.

2. Biết lạc quan

Cuộc sống vốn đầy rẫy khó khăn, và thậm chí nó sẽ khó khăn gấp bội phần nếu như bạn luôn nghiêm trọng hóa mọi thứ. Đó là lý do tại sao phụ nữ nên tìm kiếm một người đàn ông luôn biết mỉm cười với chính mình, ngay cả khi phía trước là "địa ngục". 
Yêu người đàn ông lạc quan, bạn cũng sẽ nhìn cuộc sống màu hồng và giản đơn hơn rất nhiều. Ở bên chàng, bạn tưởng như mọi thứ đều với được trong tầm tay và vui vẻ đón nhận tất cả. Thay vì oán trách, hối hận, buồn bã, lo lắng... chàng trai có nụ cười thường trực trên môi sẽ là nguồn năng lượng vô tận tiếp thêm sức mạnh cho bạn học, bạn chơi, bạn làm việc và phấn đấu quên mình.

3. "Hào phóng" về thời gian

Chứ không phải tiền bạc. Những người đàn ông giàu có hoặc bình thường nhưng hào phóng chi tiền khi tán tỉnh phụ nữ dễ thấy "như lá rụng mùa thu". Trái lại, người dư dả thời gian, rộng rãi trong việc "chi tiêu" thời gian của mình cho người phụ nữ họ yêu mới là người nên kiếm tìm và giữ lấy. Người ta vẫn nói thời gian quý hơn vàng là vì vậy. 
Nhiều người phụ nữ coi trọng yếu tố tiền bạc, nhưng họ đâu biết rằng không ít người có tiền mà vẫn rơi vào bất hạnh, vì thiếu thốn tình cảm, vì không nhận được sự quan tâm từ nửa kia. Và chung quy lại, chỉ người sẵn sàng "cắt" một phần thời gian quý giá của mình cho công việc, cho đam mê cá nhân, cho nghỉ ngơi thư giãn... để dành thời gian cho người phụ nữ của mình, ấy chính là người đàn ông bạn nên nắm giữ ngay lập tức. Có yêu, có trân trọng bạn thì người đàn ông mới làm được như thế.
Thêm vào đó, người đàn ông sẵn sàng chi tiêu thời gian cùng bạn cũng là người biết trân trọng thời gian hơn bất cứ thứ gì khác. Với anh ấy, tiền bạc không làm nên tất cả và anh ấy biết những khoảnh khắc được sống trong yêu thương mới là cội nguồn của hạnh phúc.

4. Giàu lòng thương cảm

Phụ nữ nên chọn lấy người yêu mình hơn người mình yêu là vì lẽ đó. Điều mà tất cả phái yếu mong mỏi là có được người bạn đời yêu thương, chiều chuộng, quan tâm đến mình. Để làm được điều đó, người đàn ông ấy chắc chắn phải là người đồng cảm với bạn, đủ nhạy cảm và tinh tế để hiểu và cảm nhận được mọi tâm tư, suy nghĩ của người họ chung sống. 
Là phụ nữ, bạn không nên đặt ra những tiêu chuẩn quá cao siêu ở một nửa đích thực của mình. Thay vào đó, hãy tìm một người biết vui với niềm vui của bạn, biết buồn cùng bạn mỗi lúc ủ ê, sầu não. Một chàng trai giàu lòng thương cảm sẽ luôn cố gắng đặt mình vào vị trí của người khác để hiểu thế giới ấy như thế nào và cố gắng hết sức để đưa thế giới đó đi về phía mặt trời.

5. Biết rút ra bài học từ những sai lầm của bản thân

Vì lẽ chẳng ai là hoàn hảo nên khi đứng trước những sai lầm, cái để phân biệt người này với người kia chính là nhận thức từ sai lầm đó. Có người liên tục lặp lại những sai lầm cũ, ấy là bởi họ không biết rút ra kinh nghiệm để né tránh vấp ngã. Cũng có người vẫn mắc lỗi lầm, nhưng không bao giờ họ phạm phải sai lầm từng xảy ra trong quá khứ, vì họ coi mỗi sai lầm là một bài học đắt giá cho chính bản thân mình, họ biết nhận lỗi, biết sửa sai...
Do đó, một trong những phẩm chất quan trọng mà mọi phụ nữ nên kiếm tìm ở phái mạnh, đó là người biết nói 3 từ "Anh đã sai" và biết tìm cách để "fix" lỗi. Thay vì trốn tránh, đổ lỗi cho người khác, người đàn ông biết trân trọng những thất bại mình từng trải qua xứng đáng là một quý ông tuyệt vời để bạn nương tựa cuộc đời mình. Sau mỗi sai lầm, bạn sẽ thấy anh ấy "lớn" hơn một bước, vì đó là cơ hội để họ hoàn thiện bản thân.


Read more: http://guu.vn/5-pham-chat-cua-phai-manh-moi-phu-nu-deu-mong-tim-thay-0UblE3uSIsrPW.html?utm_source=feedburner&utm_medium=feed&utm_campaign=Feed%3A+GuuMagazine+%28Guu+Magazine%29#ixzz3OWey8Ohy