Tìm kiếm

29 thg 11, 2011

Quên đi nhé

Lặng ! ngồi nhặt nắng chiều anh khẽ gửi cho em…
Em ơi! thời gian trôi cũng vỏn vẹn khá tròn ấy nhỉ, ngày xa nhau hay ngày hội tụ cũng chẳng thấm nổi một mùa qua. Con người ta cứ đến rồi đi khẽ qua nhau từng phút giây nho nhỏ giữa cuộc đời. Có người mới, có người lại dần trở thành cũ kỹ với tâm hồn như chai sạn bởi sóng đời vồ dập, vỗ về nhau những chát đắng. Và cũng có một ai đó chỉ để tạo hóa cho ta lướt qua một nỗi đau mang tên thể xác, in dấu thật mạnh trong cuộc đời khô cằn bao hoen ố…Anh hay em thì cũng thế thôi, ai cũng có một tình yêu từng ấp ủ, từng khát cháy hừng hừng với ngọn lửa đôi môi. Từng như kẻ mù lòa chỉ biết lao vào những dịu ngọt mà chẳng biết phía sau kia là những chén đắng đầy xót xa. Đôi khi muốn quay lưng mà sao chẳng đành, muốn nuốt nước mắt để chạm khẽ tay vào lối thoát mà lại rưng rưng, vì con tim sai trái cứ cố chấp mãi không ngừng đập rộn bởi những cơn say…
Thế đấy, chua xót, đắng cay mới là lòng người trong hai chữ cuộc đời đầy mỏng manh. Những bạc bẽo, những huyễn hoặc con người ta trao cho nhau không một chút mảy may gượng gạo. Nụ cười, đôi môi hay trái tim có đôi khi vẫn bị những cảm giác đê mê ấy đánh lừa đầy chua xót. Và khi vấp ngã rồi thì chẳng hiểu ta đang tỉnh hay mơ để cho bản thân một lối thoát riêng tư. Tâm hồn dần trở thành chai mòn với mọi thứ cảm xúc yêu thương. Những con người, trong đôi mắt đưỡm lệ khi còn non trẻ và tràn đầy ánh nắng bởi những hương yêu, thì nay dường như chẳng còn là một chút gì đó có thể tin khi trong con tim đã chứa đựng quá đủ những dối lừa.
Có đôi lần anh cũng đã từng như thế, đã từng mất hết niềm tin dù nhỏ nhặt nhất với một con tim. Anh đã từng chai sạn tất cả mọi thứ xúc cảm của chính bản thân khi đối diện với một ai đó. Dù là một nụ hôn người trao không ngần ngại trên vầng chán nhỏ, dù là cái nắm tay thật khẽ, những cái ôm âu yếm từ phía sau đầy hạnh phúc. Nhưng anh đã không thể đón nhận tất cả những thứ ấy một cách bình yên khi con tim anh đang chứa đầy giá lạnh.
Và cứ thế tháng năm, và cứ thế trong từng tích tắc của dòng đời. Mỗi ngày, mỗi phút, mỗi giây anh chẳng biết anh đang sống vì điều gì, vì lý tưởng gì trong cuộc sống dông dài này nữa. Thế nhưng đâu đó, khi tâm hồn rúng động bởi cơn gió nào nhẹ và vô tình chạm thật khẽ làm con tim anh như cựa mình thổn thức. Anh đã học cách quên, học cách bao dung với tất cả những dối lừa thật nhanh dù biết nó vẫn còn cay đắng. Anh đã thôi không yêu mù quáng với những tháng năm xưa vụng dại, anh đã biết phân chia rõ ràng những cảm xúc của mình hơn. Biết dành trái tim của một ai đó vào đúng vị trí trân trọng nhất mà anh yêu thương. Biết sớt một ít buồn, một ít vui, và một ít trái đắng của cuộc đời vào trong từng khoảng lặng nhỏ nào nơi anh sẽ lưu giữ tất cả. Đễ anh sẽ tự tin, đễ anh đứng vững trước những con sóng xô bồ dù có lớn, dù có bạc bẽo như mỗi phận đời trần ai…
Và em ơi! Một linh hồn còn nhiều yếu ớt trước dòng cuộc sống đầy bon chen, trước những cơn sóng đời đang làm em thêm thật nhiều chếnh choáng. Em có lẽ đang nhận ra mình đang vụng dại bởi mối tình đầu tiên, nhận ra đời không nhiều thứ đẹp đẽ mà ai đó vẫn thường thêu dệt lên, như trong những câu chuyện cổ tích...
Thì anh mong em hãy quên đi nếu còn có thể, bởi bên em luôn có anh một trái tim đã từng bị chai mòn nhưng đã biết cách thức tỉnh. Từng đau đớn, hay đắng cay nhưng cũng đã nếm quá đủ những khoảnh khắc ngọt ngào. Anh sẽ giúp em nguôi ngoai đi tất cả, để em sẽ được bình yên khi khóc thật to, bình yên khi nụ cười đầy nắng thật an nhiên, bình yên khi ánh bình minh mỗi ngày kia ló dạng, hay khi ánh vàng vụt tắt vào mỗi buổi hoàng hôn…vì đâu đó cuộc đời luôn không cằn cỗi với thương đau. Đâu đó, những yêu thương ấp ủ sẽ mãi không có thể bị thứ gì đó làm cho chai mòn…
K
hi ấy là lúc em cười, lúc em hạnh phúc với một bờ môi căng mọng chín…và hãy quên đi tất cả khi còn có thể quên, bởi đau thương không có quyền chiếm giữ linh hồn em trong cả một kiếp đời. Vì những yêu thương em gửi anh còn giữ, bởi ánh nắng vàng anh đang nhặt và gửi tới nơi em…

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét