Tìm kiếm

29 thg 11, 2011

Ta sợ

Sáng tinh khôi, hương hoàng lan như gõ cửa, gọi nắng lên và mang tất cả vào phòng. Phố cứ thế bắt đầu ồn ào hẳn, ta rệu rã sau những cơn say của giấc ngủ. Ta căng người vươn mạnh đôi vai, ta nhíu mắt mở hai cánh cửa sổ cũ kĩ, đã nhuốm đủ màu của thời gian. Và khẽ như bềnh bồng trước mùi hương thơm lạ lùng đến thế. Ừ! Tháng mười một rồi nhỉ? Hoàng lan…lâu lắm rồi ta chẳng để ý tới nó, và cũng có lẽ từ ngày ta đóng băng mọi thứ cảm xúc tâm hồn đầy ngu ngốc của chính ta. Mùi hoàng lan thơ mộng kia giường như đã chết lặng trong tâm hồn ấy…
Bỗng dưng sao hôm nay ta lại thế nhỉ? Ở dưới trời Phương Nam rộng lớn mênh mông này thì lấy đâu ra hoàng lan chứ? Ta chỉ mơ một chút cho đỡ thèm, chắc có lẽ cũng chẳng sao đâu nhỉ. Bỗng dưng trong giấc mơ nào của đêm, vô tình như chợt mang ta quay về khoảnh khắc với con đường xưa Hà Nội. Rảo bước nhẹ nhàng qua từng con phố cũ, đắm đuối và say xưa trước tất cả những mộc mạc, những gì mang đậm với Hà Nội nhất. Và có lẽ cũng chỉ để mang tên em, trong một nét buồn cũ đã sờn trên từng mái ngói, mà ta đang vẫn cố kiếm tìm…
C
ây bàng mô côi, góc phố mồ côi, hay chính con tim ta đang mồ côi đi tìm một miền ký ức nhớ. Tìm những gì mãi mãi thân quen, có phải ta đã quên, hay những kí ức trong ta đã dần xói mòn theo tất cả mùa của tháng năm.
Ừ! Thì cứ cho là thế, tuổi thơ xa, tâm hồn xa và cả con người xa…đã bao lâu rồi ta có trở lại đâu nhỉ? Cũng chỉ bởi ta sợ gặp những thứ mà ta không thể quên, ta sợ gặp lại những hình ảnh dung dị nhất của một tâm hồn Hà Nội. Ta sợ, sợ con tim không thể còn đứng vững trên những đôi chân mềm đã mệt rã với tháng ngày phiêu du nơi mùa khô xứ nóng. Hay ta sợ cái lạnh đầu đông như đánh thức những tình yêu cựa mình bên phố cổ, ta sợ…sao chợt sau cơn mơ mà ta lại sợ nhiều thứ thế. Chẳng phải ngày thường ta vẫn hay mơ một ngày trở về đó sao? Ta mơ những con đường quen của Hà Nội, mơ bóng cây bàng xơ xác, hay tiếng vọng rêu phong nào đó bên cánh cửa gỗ u buồn. Tiếng hát, tiếng gọi yêu thương cũ ngày xưa khát cháy trong tim…thế mà tâm hồn ta yếu đuối lại run rẩy trước tất cả. Ta sợ mùa đông, ta sợ cái cơn gió lạnh như xé lòng năm ấy. Ta sợ, những giọt nước mắt nào rớt chẳng kịp để ủ ấm trên con đường kia. Ta sợ đôi chân mỏi, không thể quanh co qua hết tất ả các con đường. Ta sợ bóng hoàng lan không đủ để còn có thể quyến rũ ta một tâm hồn nữa…Ta sợ, và ta đang rất sợ. Ta chỉ dám gói nắng và gửi theo gió miên man về Xứ Bắc, ta chỉ dám…lặng mình khi nhớ về tất cả. Và có phải ta đang nhớ mãi không thể quên những vết thương dày vò của những cơn gió rét. Ta sợ…và ta chợt sợ tất cả.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét