Tìm kiếm

21 thg 12, 2011

Notttttttttttttttttttt


Em đang tuyệt vọng và chẳng biết đi về đâu, có lẽ câu chuyện của em ko nên bắt đầu một cách như thế này. U biết ko, e có thể chịu đựng được nỗi đau thể xác, nhưng ko chịu được gánh nặng tinh thần
Mỗi lần thi HK, bao nhiêu chuyện buồn lại đến vs e, thật là bực bội. Ôi! Muốn vỡ tan đầu mất. zzz, làm j h`, e nên buồn rầu hay tức giận đây ?
Những người e yêu quí nhất ( dù e biết họ ko mến e đi chăng nữa) đều lần lượt tỏ ra ghét e, hoặc cố gắng xả nỗi giận lên người e = những câu trêu đùa chọc giận. Xem ra, e khổ oy: Đầu tiên là U, ko thèm nc vs e (có lẽ là vì ghét e) ôi, nghĩ mà đau… rồi U đến bên mt người khác, vui vẻ, hạnh phúc ha (=.=) huuuuuuuuuuuu. Đấy là những j e nghĩ, và cũng ko hẳn vậy… nhưng e ko hiểu nổi hành động of U là có ý j nữa, e ko còn đủ minh mẫn để hiều nữa… và rồi 1 tuần đau đớn trôi qua, nếu ko gặp U và mấy thằng nữa, e thấy zui và đỡ buồn. Dẫu vậy, đôi lúc e vẫn nghĩ về U, tại sao chỉ nhớ n~ kỉ niệm đẹp thế, tại sao e vần cứ chờ đợi như vậy chứ dù biết rằng ko thể có được nó từ U……hixxxxx… E cầu mong một tuần mới sẽ đến vs e và có thể xóa tan tất cả những j đau đớn trước đó… Nhưng ko, 2 tiết kt im lặng trôi qua, em tưởng như những buồn rầu đã được tan biến hết, vậy mà đến tiết Văn, làm thơ chứ, tại sao e lại bị gọi là " bọ chó đột biến" cơ chứ? Chẳng lẽ e xấu xa, ích kỉ, tính bỉ vs cả ko có j gọi là tốt đẹp vậy sao, chẳng lẽ e toàn là tập hợp của tất cả những j xấu sao? Trời, tại sao? why….? E đã tự an ủi bản thân mình nhiều oy, nhưng h ko thể thế nữa, tại sao mấy đứa con gái khác bật lại thì ko sao, còn e mỗi lần nói 1 câu j đó, dù e biết mình ko đủ khả năng cãi nhau vs bọn nó nhưng vẫn cứ cố để rồi nhận lại những j khiến mình phải tổn thương… có lẽ, e chẳng muốn nói j cả, chẳng muốn yêu thương ai cả, và cũng chẳng muốn chia sẻ nữa… E tự hỏi tại sao mình lại ở đây, tại sao mình lại được sinh ra, tại sao mình lại biết những loại người như thế, và tại sao mình lại xấu xa trong mắt ng khác như vậy… dường như e đang để tuột tất cả mọi thứ, học hành, tình cảm, bạn bè, hạnh phúc, và cả lòng tự trọng… hai chữ " tự trọng" sao mà đắng thế, cứ nhắc đến là e ko biết mình đã làm j và nên làm j nữa... mỗi lần như thế này, e chẳng nghĩ được j cả, và ko biết mình viết cái này làm j nữa…….ôi, muốn chết quá, chết càng đau càng tốt, đau thể xác thôi, còn e ước mình mất trí luôn cũng được, quên đi những j đau đớn đã diễn ra, hoặc là có thể đến một nơi nào đó, ko ai biết đến e cả…, ở lớp có mấy đứa khiến e ghét mà cũng ko hẳn ghét, mà là khi nào nó trêu e, nó bơ e, nó xúc phạm e, và nó nói xấu e ( bực nhất là nói xấu người khác)
đây ná,e nói thẳng luôn cho vào vấn đề: đôi lúc e rất bực thằng Đức vì nó hay chửi e, nó ghét e, nhưng đôi lúc e thấy quí nó vì nó vui tính, hay hay. còn nói về tốt bụng thì ko, chưa bao h cả, e đặc hận nó vì nó xúc phạm đến e, dù ko là nhắc lại quá nhiều lần giống như thằng Dũng loe, nhưng nó càng khiến e đau hơn vì nó đã nghĩ e xấu xa như thế… Tiếp đến là Vinh măng, cũng thế, e đôi lúc quí, nhưng cũng bực vì nó đánh e, trêu e, vs cả xúc phạm e, đơn giản chỉ vì mt số câu nói, gần đây nhất là ' bọ chó đột biến '…
Thằng Dũng thì hiếm khi e quí nó lắm, từ lúc gặp đã ko có thiện cảm oy, cứ nghĩ đến những j tồi tệ nó đã đối xử vs e, ko phải là trêu trọc bình thường… thằng huy chương, thỉnh thoáng ghét. Các thành phần khiến e ức chế vì mấy việc làm ko lành mạnh, dù thế n e ko ghét vì chúng nó biết dừng lại đúng chỗ: bé Dâu, Thắng thùy, bé Kiến, Cường Linh, Sơn Xồm. thế thui, còn những bạn sau thì quí: Ánh Chuyển, Hải Oánh, he2………chắc còn nhiều thứ để kể đây… cái thằng Trung Toác, bạn bè bt còn được, nhưng mỗi lần nghe đến cái việc " ấy" thì nó khiến e nổi gai ốc, ôi, sao e có thể thích thằng đấy cơ chứ, nhưng e ko thể ghét nớ, vì ng ta bảo ghét của nào trời trao của đấy, nên e ko muốn như thế… tùng cận hơi phê, bỏ qua, vì ko có cảm xúc j nhiều lắm. Next to là Zuien, tùy từng lúc để cm, cũng được, tính cũng hay, nhưng cứ mỗi khi vẻ mặt nghiêm trọng là khiến mình sợ… Thái mèo, ôi! ước j cô N ko đổi chỗ mình vs nó nhỉ, dù ko biết nó có thích ngồi cạnh mình hay ko, nhưng mình quí nó lắm, chỉ có nó mới sẵn sàng nghe mình kể lể, đối xử nhẹ nhàng và lịch thiệp vs mình thui… ôi, tại sao nó lại ra đi chứ, trời thật bất công hichic…. Thằng quân thì nhàm, chỉ coi nó là e zai vs cả thỉnh thoảng truyền cho nó mt chút mánh khóe vs exp khi thích cái H. Anh thui, chứ hiếm khi nó quan tâm đến chị nó như thằng thái lắm… thực ra thì có ai thèm quan tâm đến mình đâu cơ chứ, những người mình cần quan tâm thì học chẳng bao h nói câu j vs mình, còn những thằng của nợ thì suốt ngày cứ làm như là am hiểu mình lắm ko biết, lại còn kể mấy cái chuyện linh tinh nữa chứ…

Đến mấy mụ tám trong lớp: Mụ Hải anh xếp hàng đầu, đôi lúc mụ thân thiện gớm, thỉnh thoáng thì lên cơn rùi nói trọc khoáy mình. may mà còn biết để ý đến mặt mình để dừng lại, chứ ko chuyện lớn… Đại khái con gái thì ai cũng vậy, khi nào mà nổi khùng lên, hoặc được nghe ng` khác nói, tính adua rất cao, nhưng ko khiến mình buồn, chỉ hơi căng thẳng ban đầu thôi. còn mình chỉ sợ mấy mụ ý ghét mình, rồi … thà ko thèm nghĩ tới mình hoặc ko quan tâm đến mình còn hơn là hay đi xỉa xói mình………

Chỉ cần thế thui, họ đừng quan tâm đến mình còn hơn làm mình tổn thương, đau đầu lắm, buồn lắm….. nhưng mỗi lần viết như thế này, cảm thấy như mình có mt lối thoát khỏi đống lùm xùm này và nghe nhạc thật bốc, mình mới sống lại đc, + học để thi nữa, khi nào thi xong, mình sẽ nghĩ nốt….

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét