Mẹ đánh đòn đau lắm, ngày xưa ấy, khi con mải chơi quên cả trông nhà mỗi lúc mẹ vắng, để cả đàn gà chạy vào nhà, làm rối tung mọi thứ và vỡ hết chén uống chè của bố. Khi ấy, mẹ cho chọn, một, hai, hay ba roi đây? Con lém lắm, nhưng cũng sợ ghê. Chọn ít đỡ đau nhưng lại không đủ tội. Đành lấy nhiều nhưng… khất mẹ lần sau. Mẹ yêu con lắm, mẹ nhỉ? Cái nợ ấy cứ lớn dần mà chẳng bao giờ chịu trả… Mẹ có đòi đâu, và con cũng cố tình quên đi trong nỗi lo của một đứa trẻ nghịch ngợm hay chịu đòn…
Mẹ hát hay lắm, ngày xưa ấy, những đêm đông rét mướt. Mẹ ru em. Bà chị nhỏ sẽ ké bên, rúc vào lưng mẹ. Với bàn tay vụng về để em bé nắm chặt bằng những ngón nhỏ xíu như tăm. Con hay khúc khích “ Em cầm, nó... nhồn nhột sao ấy, mẹ nhỉ?". Lúc ấy, mẹ lại cười “Em nó yêu chị lắm đấy !”. Rồi mẹ hát ru, chỉ một khúc ru quen thuộc cái cò. Khúc ru đi vào cả cuộc đời những đứa con bé bỏng…
Mẹ dũng cảm lắm, ngày xưa ấy và tới tận bây giờ. Bố công tác xa nhà. Mình mẹ giưa đêm lạnh gió trong căn nhà nhỏ canh cho chúng con no tròn giấc ngủ. Một mình mẹ lo toan, quán xuyến để những đứa trẻ của mẹ lớn lên ngoan ngoãn và mạnh mẽ. Một mình mẹ, ôm con vào lòng những lúc khó ngủ bởi cơn mơ lạ lùng. Với mẹ, không gì khiến mẹ có thể sợ hãi và lùi bước. Mẹ như siêu nhân của chúng con, mẹ nhỉ ?!
Mẹ cũng yếu đuối lắm, khi con khóc lúc đau. Những giọt nước mắt mẹ lăn dài trên má và đôi tay nắm chặt con không rời. Khi ấy, con đã ước mình lớn thật nhanh, thật khỏe để không bao giờ làm mẹ phải lo lắng. Và con, sẽ che chở cho mẹ những lúc mẹ yếu đuối,bằng chính bờ vai mẹ đã nuôi lớn…
Mẹ thật vĩ đại mẹ ạ! Vĩ đại vì trái tim mẹ đầy ắp tình yêu cho chúng con và bố không bao giờ ngớt.Vĩ đại vì mẹ chưa bao giờ gục ngã trước những khó khăn của cuộc sống này. Vĩ đại vì những lời nói yêu thương và răng dạy của mẹ sẽ theo chúng con tới mọi phương trời dẫu có xa xôi. Vĩ đại vì mẹ đã cho chúng con cuộc sống. Và, mẹ vĩ đại, vì mẹ là chính mẹ mà thôi…
Mẹ ơi, con yêu mẹ!
Mẹ hát hay lắm, ngày xưa ấy, những đêm đông rét mướt. Mẹ ru em. Bà chị nhỏ sẽ ké bên, rúc vào lưng mẹ. Với bàn tay vụng về để em bé nắm chặt bằng những ngón nhỏ xíu như tăm. Con hay khúc khích “ Em cầm, nó... nhồn nhột sao ấy, mẹ nhỉ?". Lúc ấy, mẹ lại cười “Em nó yêu chị lắm đấy !”. Rồi mẹ hát ru, chỉ một khúc ru quen thuộc cái cò. Khúc ru đi vào cả cuộc đời những đứa con bé bỏng…
Mẹ dũng cảm lắm, ngày xưa ấy và tới tận bây giờ. Bố công tác xa nhà. Mình mẹ giưa đêm lạnh gió trong căn nhà nhỏ canh cho chúng con no tròn giấc ngủ. Một mình mẹ lo toan, quán xuyến để những đứa trẻ của mẹ lớn lên ngoan ngoãn và mạnh mẽ. Một mình mẹ, ôm con vào lòng những lúc khó ngủ bởi cơn mơ lạ lùng. Với mẹ, không gì khiến mẹ có thể sợ hãi và lùi bước. Mẹ như siêu nhân của chúng con, mẹ nhỉ ?!
Mẹ cũng yếu đuối lắm, khi con khóc lúc đau. Những giọt nước mắt mẹ lăn dài trên má và đôi tay nắm chặt con không rời. Khi ấy, con đã ước mình lớn thật nhanh, thật khỏe để không bao giờ làm mẹ phải lo lắng. Và con, sẽ che chở cho mẹ những lúc mẹ yếu đuối,bằng chính bờ vai mẹ đã nuôi lớn…

Mẹ thật vĩ đại mẹ ạ! Vĩ đại vì trái tim mẹ đầy ắp tình yêu cho chúng con và bố không bao giờ ngớt.Vĩ đại vì mẹ chưa bao giờ gục ngã trước những khó khăn của cuộc sống này. Vĩ đại vì những lời nói yêu thương và răng dạy của mẹ sẽ theo chúng con tới mọi phương trời dẫu có xa xôi. Vĩ đại vì mẹ đã cho chúng con cuộc sống. Và, mẹ vĩ đại, vì mẹ là chính mẹ mà thôi…
Mẹ ơi, con yêu mẹ!
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét