Tìm kiếm

Hiển thị các bài đăng có nhãn Tiểu thuyệt không tên. Hiển thị tất cả bài đăng
Hiển thị các bài đăng có nhãn Tiểu thuyệt không tên. Hiển thị tất cả bài đăng

20 thg 3, 2014

21/03/2014

Cô gái ngồi trong phòng đang mê mẩn cùng với cuốn sách Sonechka quyến rũ. Đọc đến đoạn nàng cầm tay Isia- người tình nhân trẻ tuổi của chồng nàng - và chăm sóc như một đứa trẻ mới lên ba, cô gái thấy như mình vừa được chứng kiến một cảnh mà cô nghĩ rằng, nó sẽ chẳng bao giờ xảy ra, ít nhất là với cô. Cô bé thẫn thờ, và trong đầu hiện lên vài câu triết lý về hạnh phúc và tình yêu. Dường như cô không thể trì hoãn cái cảm xúc ngốc nghếch của mình nên nhanh thoăn thoắt, cô bật dậy, chạy về phía bàn học, ngồi xuống và lấy giấy bút ra. Cô cắm cúi ghi vào quyển sổ vài điều gì đó, mắt đăm đăm, và thi thoảng miệng nhoẻn cười. Bỗng nhiên, cô dừng lại và đưa ánh nhìn của mình về phía những ngón tay. Chuyện gì vậy? Ồ, tay cô đang run lên kìa. Và cô nhăn nhó một cách khó hiểu. "Tại sao mình không thể kiểm soát được nó vậy? Ôi cái dây thần kinh chết tiệt này. Để yên cho ta viết nào!" - cô lẩm bẩm. Và cũng rất tình cờ, mấy hôm trước cô có xem một bộ phim Nhật Bản!?!? Một ý nghĩ thoáng lên trong đầu cô: "Có lẽ nào, mình cũng..." tuy vậy, cô nhanh chóng gạt phắt ý nghĩ xấu xa ấy ra khỏi bộ não của mình, và tiếp tục cầm bút viết.

Hai hôm sau...

Chuông báo thức cứ kêu inh ỏi từ 15 phút trước đến bây giờ mà con bé vẫn chưa chịu mở mắt. Mãi đến khi có một cuộc gọi từ cậu bạn, cô mới cố nhích người để chạy ra mà tắt máy :D Thế là phải dậy thật. Trời ngày hôm nay khá lạnh. Ra khỏi giường, cô khoác lên mình trước áo len mỏng, nhìn đồng hồ rồi vội vã chạy xuống nhà để làm những công việc của một ngày mới. Cô vẫn đang buồn ngủ đó chứ sao. "Giá như mình có thêm 2 tiếng nữa để ngủ"- cô mong ước như thể còn đang tiếc nuối giấc mơ ban nãy.
... 7 rưỡi sáng...

Bắt đầu tiết học đầu tiên. Mọi thứ diễn ra khá bình thường: Trong lớp thằng thì ngồi chép bài, thằng thì cau mày làm hết bài tập này đến đề HSG kia, một nhóm thì ngồi bàn chuyện bóng đá, mấy đứa con gái người cười hả hỉ với nhau, tay thì cầm bút viết, miệng thì luyên thuyên những chuyện chẳng có gì đặc biệt nhưng mà xem ra khá thú vị, mắt thì đưa từ bàn đầu xuống bàn cuối, quét hết cả cái lớp ngổn ngang đầy người và giấy vào trong bộ nhớ tạm thời của mình. Con bé ngồi im, thi thoảng quay xuống bàn dưới, hoặc là trêu đùa, hoặc là chửi mắng 2 cái thằng quỷ sứ bệnh hoạn. Và cũng như lũ bạn, nó cũng đang làm bài tập. "Aoooo! Đờ"- con bé kêu toáng lên, định quay xuống đấm cho thằng bạn điên kia một trận, nhưng khoan đã, có gì đó ... thực sự không ổn. Mắt nó bỗng mờ đi, và tay phải lần này run có vẻ hơi nghiêm trọng. Nó cứ nhìn chằm chằm vào bàn tay mình, rồi nghĩ vẫn vơ, rằng có khi nào mình bị bệnh. "Thật hoang tưởng, không thể nào xảy ra chuyện đó được, mình mới 17 tuổi thôi mà. Chắc tại do thiếu ngủ!". Nó cứ tự trấn an mình như vậy, rồi thi thoảng ngửa lòng bàn tay ra, nhìn mấy cái vạch mà người ta hay gọi là "đường",  và nó thấy: có một cái đường, bị chẻ đôi thì phải. Nó không tin đâu, nhưng thực ra thì nó cũng chẳng biết nó đang làm sao nữa... Và nó phải chờ... một tin thần thánh nào đó sẽ đến hoặc là cái tay kia sẽ không còn run run nữa.

19 thg 3, 2014

Đến khi đủ một lít, sẽ nói!

Mấy ngày hôm nay, nó đã có biểu hiện yếu dần đi. Nó không thể cầm bút một cách chắc chắn được nữa. Và những nét chữ lại càng nguệch ngoạc đi bởi cái tay run run của nó. Trong đầu nó giờ hiện lên những câu hỏi không có lời đáp. "Mẹ ơi, tại sao lại là con chứ? Con mới 16 tuổi thôi mà. Tại sao chứ? Mẹ ơi!!!" Nó như oán trách cái cuộc đời này, sự sống đang mất dần. Tất cả chỉ còn là thời gian. Hoang mang, nó không hiểu mình đang sống để làm gì. Ngày cứ trôi qua... và nó muốn tìm cho mình một sự lựa chọn khác. Nhưng thật sự là... khó quá!

18 thg 3, 2014

Những ngày mới

Những ngày này, mưa cứ làm cho người ta thấy khó chịu hơn là thích thú. Con bé đang nằm trong chăn ấm, buộc phải rướn người ra ngoài để lấy cái điện thoại đang kêu inh ỏi. "Mới có hơn 6 giờ. Sao mẹ gọi sớm thế!" Cầm máy định ấn nút trả lời, thế nhưng dòng chữ tên người gọi hiện ra. Ồ, không phải là "Mommy"! Suýt thì quên, mình mới có "CHUÔNG BÁO THỨC" mới mà! Như có một điều kì diệu nào đó, con bé bật dậy một cách dễ dàng, không còn cảm giác thèm thuồng tiếc nuối những giấc mơ ngọt ngào kia nữa. Nó mỉm cười trong khi đôi mắt còn chưa mở hẳn. Nụ cười có vẻ thoả mãn, đủ để nó có đủ năng lượng cho một ngày bận rộn sắp xảy ra. Và một ngày của nó đã thực sự bắt đầu!

5 thg 3, 2014

Lúc đó chỉ có 3 người...

Đã có lần mình được một chàng trai lau nước mắt cho.
Đó là hồi lớp 10.
Vào một ngày gần hè, lúc vừa tan học về, mình bị bọn con trai bắt nạt. Chúng nó nghịch hơi quá nên tay mình bị gập ngửa ra, đập vào tường... và rất đau. Hồi đó mình hay khóc, hễ có gì xúc động quá là không kìm nổi nước mắt. Và hôm đấy mình cũng đã òa khóc, rất tự nhiên như thể xung quanh chẳng có ai ngoài mình và cái thằng bắt nạt mình. Ôi cái hình ảnh đáng "xấu hổ" đấy, đã có lúc mình muốn xóa nó đi khỏi cái bộ não này. Thế nhưng, lúc ấy, có một bàn tay chạm lên vai mình rồi vỗ nhẹ: "Nín đi mà!". Cái giọng như trẻ con, cứ rụt rè, khép nép, mà hành động thì như kiểu mẹ đang dỗ dành đứa con gái vừa bị con nhà người ta chọc tức. Lần đầu tiên mình để một thằng con trai động vào vai mình và nói những lời như thế. Hai đứa cứ đi như thế một đoạn dài hành lang, rồi thì mình cũng đã nín khóc thực sự, mặc dù tay vẫn còn đau lắm. Điều khiến mình bật cười là cậu bạn kia. Chưa bao giờ mình tưởng tượng sẽ có chuyện như thế xảy ra với mình :D Bởi vì mình đâu có dễ tính để tự nguyện cho chúng nó làm thế. Giờ nghĩ lại, thấy tiêng tiếc. Giá như lúc ấy mình cứ giả vờ khóc tiếp, để nó không ngừng an ủi, không ngừng lo lắng kiểu nhút nhát. Ôi! Một giây phút hiếm có trong đời. Cám ơn cậu - người bạn tốt trong quá khứ của tớ!

8 thg 2, 2014

Nỗi sợ

Khuôn mặt khắc khổ của người đàn bà ấy tối sầm lại, lại một đêm nữa, cả gia đình phải sống trong nỗi sợ, chỉ trừ có đứa trẻ còn ngây ngô không hiểu cha nó đang làm sao. Bữa nay có ba người, ông nội đi về quê việc họ, ở nhà có bà, cô và bố con bé. Cũng chả hiểu làm sao mà bố nó lại hành động như thế, tuy không phải làm nhảm nhưng cũng nói toàn những câu "hâm dở", bố nó cứ quấn lấy nó, muốn chơi với nó một lúc, và bố nó tưởng, bây giờ là 10 giờ rồi. Chắc bố nó vừa đi tiếp khách về, thảo nào cũng uống rượu, nên bây giờ mới nửa tỉnh nửa mê như thế. Ôi cái cảm giác phải hứng chịu mấy câu nói vô nghĩa ấy, cái ánh mắt rờn rợn ấy, sao mà đáng sợ thế cơ chứ. Ừ, căn nhà này càng ngày càng đáng sợ. Đâu đó trong từng ngóc ngách, những bóng đen trắng mờ mờ nhập nhoạng khi đêm xuống. Những tiếng động bất chợt trong đêm, tiếng rít gào của gió, cả tiếng xe chạy vùn vụt trên đường cao tốc, tất cả đều làm người ta tỉnh giấc. Sợ!